Robinia pseudoacacia Umbraculifera, Êúëáîâèäíà àêàöèÿ

Robinia pseudoacacia Umbraculifera, Êúëáîâèäíà àêàöèÿ

Ïðîèçõîä:           Ñåâåðíà Àìåðèêà è Ìåêñèêî, ñúçäàäåíà å ôîðìàòà ïðåç 1813ã â Àâñòðèÿ.

Õàáèòóñ:              Ëèñòîïàäíî äúðâî ñ èçÿùíè êëîíè äîñòèãàùî â çàâèñèìîñò îò ïðèñàäêàòà 4 äî 6 ìåòðà. Áàâíîðàñòÿùî äúðâî, êîåòî áåç ðåçèòáè îáðàçóâà êðàñèâà ãúñòà êîðîíà. Êîðàòà å ñâåòëîêàôÿâà áåç øèïîâå, ÿäëèâà, òðÿáâà äà ñå ïàçè îò æèâîòíè.

Ëèñòà:                   Ëèñòàòà ñà òåêîïåðåñòè, îòãîðå òúìíîçåëåíè, îòäîëó ñèâè. 

Öâåòîâå/Ïëîäîâå:   Íå îáðàçóâà öâåòîâå è ïëîäîâå.

Ìåñòîîáèòàíèå: Èçäúðæà ãîðåùèíè è çàñóøàâàíå, ïðèñïîñîáÿâà ñå êúì ïî÷âèòå, ïðåäïî÷èòà ñóõè, ïåñúêëèâè èëè ïåñúêëèâî ãëèíåñòè, ïðîïîðöèîíàëíî áîãàòè íà õðàíèòåëíè âåùåñòâà, ñëúí÷åâè ìåñòîîáèòàíèÿ.

Èçïîëçâàíå:         Çà óëèöè è àëåè, ïàðêîâå ãðàäèíè, åäèíè÷íî.

Îñîáåíîñòè:        Ñîðòúò îáè÷à êàëöèÿ.